Những người phụ nữ 7 năm chôn cất hài nhi
Ghé thăm
nghĩa trang Đồi Cốc vào một ngày cuối tháng 3, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là
hình ảnh của hai người phụ nữ với vóc dáng nhỏ nhắn vừa làm xong một công việc
mà theo cách gọi của hai cô: “Làm từ tâm”. Thoáng thấy tôi, như đã thành một
thói quen, hai cô ngậm ngùi chia sẻ: “Vào đây cháu, giá cháu đến sớm hơn chút nữa,
cô vừa chôn 5 em xong đó”.
Đây là hậu quả của việc phá thai, khi tôi bắt đầu
được nghe kể câu chuyện về những hài nhi vô tội bị chối bỏ quyền được sống của
hai người phụ nữ ấy: Cô Nguyễn Thị Lập và cô Nguyễn Thị Chín.
700 – 800
sinh linh chung một nấm mồ
Rửa đôi bàn
tay vừa chôn cất các em, hai cô chia sẻ về câu chuyện xót xa đến cháy lòng về
những hài nhi không được nhìn thấy ánh mặt trời: “Tháng Tết, bọn cô xin được 65
em về chôn cất, còn tháng này được 55 em rồi đấy”. Nói rồi cô lặng lẽ thắp nén
nhang, cắm lên đó nhành hoa cúc trên nấm mồ chung của 5 em nhỏ. Bàn tay cô, đôi
bàn tay quanh năm cày ruộng còn nguyên màu vàng ố của đất bùn khẽ vun gọn những
hạt cát cho nấm mồ được thêm phần sạch sẽ.
Vừa làm hai
cô vừa chia sẻ: “Nhưng cháu có đến sớm chắc cũng chẳng dám nhìn. Thương tâm lắm
cháu ạ! Có em đã thành hình, như một em bé vậy mà cũng phải chết đấy. Hôm rồi
còn có em đến tay bọn cô vẫn thở nhưng chỉ vài phút sau là mất. Tội nghiệp lắm”.
Đôi mắt của người phụ nữ thuần nông thoáng nhìn xa xăm, che giấu đi đôi mắt
đang ầng ậc nước. Làm cái công việc ấy 7 năm rồi nhưng cô vẫn không khỏi xúc động,
bùi ngùi khi tự tay mình chôn cất những hài nhi vô tội.
Cô đưa tay chỉ
bao quát toàn bộ khu nghĩa trang, chỉ cho tôi thấy cả vài chục nấm mồ. Một vài
nấm mộ có bia, còn lại hầu như đều chỉ là mộ vô danh. Giải thích về điều này,
cô Nguyễn Thị Chín nói:“Em nào có người nhà ghé thăm thì được làm bia cho, còn
những nấm mộ không có tuổi, có tên ấy là đều không có người nhà thăm nom nữa”.
Chủ đề cần bàn luận:
Nhìn vài chục
nấm mộ trong khuôn viên nhỏ của nghĩa trang, trong giây lát tôi đã thấy nhẹ
lòng hơn đôi chút vì nghĩ con số cũng không quá khủng khiếp. Nhưng rồi khi nghe
cô nói: “Dưới mỗi nấm mộ này có khoảng 700 – 800 em nằm chung dưới đó. Bọn cô
phải để các em nằm cùng vì đâu có nhiều đất.
Nhiều khi một mộ chưa đủ số lượng, bọn cô chỉ chôn tiểu sành để tạm đó rồi
phủ lớp cát lên. Cứ từng lớp, từng lớp như vậy cho tới khi cảm thấy đủ để xây
thành mộ thì thôi. Mỗi nấm mộ thường đào xuống bên dưới rất sau nên trông bề
ngoài nhỏ vậy thôi nhưng chưa rất nhiều. Vì đất đâu ra mà xây nhiều cơ chứ.
Tính vậy thôi, trong cái nghĩa trang nhỏ này có tới cả 60 – 70.000 em nhỏ đấy”.
Tôi bàng hoàng về một con số sao mà chua xót.
Theo: eva
0 nhận xét:
Đăng nhận xét